"Em có thể giải quyết cuộc khủng hoàng gia tộc này?" Mạc Tiểu Sơn cười khẩy. Một vấn đề lớn như vậy, sao dám nói đùa, điều này không phải chọc cho mọi người vui đâu
Không chỉ Mạc Tiểu Sơn không tin, mà ngay cả cha của Mạc Vũ Hàm cũng không tin.
Đó là một tỷ chứ không phải một trăm ngàn.
"Nếu vậy, em có thể vay một tỷ đồng hay có thể thuyết phục ngân hàng trả nợ theo hợp đồng chứ?" Mạc Tiểu Vân chế giễu.
"Vũ Hàm, đừng đùa nữa." cha của Mạc Vũ Hàm mắng cô. Mặc dù con gái ông khá thông minh, nhưng các mối quan hệ của cô như thế nào, ông ấy thừa biết mà.
"Bố ơi, con không đùa đâu." Mạc Vũ Hàm nói và quay sang bà ngoại cố lần nữa.
"Bà ơi, cháu thực sự có thể giải quyết khủng hoảng này. Có người sẵn sàng đầu tư vào công ty của mình, và giúp gia đình mình giải quyết khó khăn."
Bà lão suy ngẫm, bây giờ có ba phương án giải quyết cho cuộc khủng hoảng gia tộc này.
Một là thuyết phục ngân hàng trả nợ theo thời hạn hợp đồng. Thứ hai là vay thêm một tỷ đồng để trả nợ ngân hàng. Lựa chọn thứ ba là bán cổ phiếu để tài trợ.
Tất nhiên, giải pháp tốt nhất là giải pháp đầu tiên, nhưng tất cả các mối quan hệ mà gia đình có thể sử dụng đều đã thử rồi, nhưng vẫn vô dụng.
Thường ngày gia đình họ Mạc đã xúc phạm nhiều người, đừng nói là vay một tỷ, ngay cả khi một trăm triệu cũng không vay được.
Vậy thì, tài chính bán cổ phiếu là giải pháp duy nhất.
"Đó là công ty nào?" Bà già nhìn Mạc Vũ Hàm. Nếu mối quan hệ không tốt, bà không muốn hợp tác. Bên kia chắc chắn sẽ cầm đầu gia đình Mạc gia. Nếu cổ phần trong tay chúng nhiều quá, chúng có thể ăn mòn gia đình họ Mạc từng bước một.
"Vâng, đó là một công ty nước ngoài.” Mạc Vũ Hàm nói.
"Một công ty nước ngoài? Vậy thì bàn với họ thử." Bà già gật đầu, nghĩ rằng họ
muốn mượn lối đường của Mac gia để vào thủ đô để kinh doanh chắc.
"Được thôi, bây giờ cháu sẽ hẹn gặp anh ấy." Mạc Vũ Hàm cảm thấy hưng phấn trong lòng, và rút điện thoại gọi cho Lục Trần.
"Lục, Lục tiên sinh, anh nói rằng anh muốn đầu tư vào doanh nghiệp Mạc gia của chúng tôi, xin hỏi khi nào anh có thời gian, mình nên bàn chi tiết hơn.” Mạc Vũ Hàm mở điện thoại loa ngoài hỏi.
"Lúc nào cũng được, nhưng tôi phải đợi nhóm đàm phán của tôi đến để hoàn thành kế hoạch tài chính này." Lục Trần nói.
"Hay là chúng ta gặp mặt được không?" Mạc Vũ Hàm ngập ngừng nói.
"Vào buổi tối nhé, nhóm đàm phán của tôi chiều này mới tới Kinh thành. Phải rồi, cô cho tôi biết định giá cổ phiếu của công ty Mạc Thị của cô là bao nhiêu đã?"
"Nói với anh ta ít nhất 2,5 tỷ." Bà già nhắc nhở cô, trên thực tế, tổng tài sản của Mạc Gia đạt 2 tỷ, họ có thể nhận được dự án lớn hơn 1 tỷ, hoàn toàn dựa vào quan hệ của bố Lục Trần - ông Lục Thiên Hành.
"Bà tôi đã nói 2,5 tỷ." Vì loa ngoài được bật, Mạc Vũ Hàm biết rằng Lục Trần ở phía bên kia chắc chắn đã nghe thấy.
"Ừ, vậy cô nói với bà già rằng tôi sẽ chi hai tỷ để mua 40% cổ phần của doanh nghiệp Mạc Thị."
Cái gì? 2 tỷ chỉ 40% cổ phần?
Gia đình nhà họ Mạc đều giật mình, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Lục Trần là kẻ dối trá. 2 tỷ hoàn toàn có thể mua lại công ty Mạc Thị của họ.
Mạc Vũ Hàm cũng hết hồn.
Cô tin rằng Lục Trần chắc chắn sẽ giúp đỡ gia đình họ Mạc, nhưng cô không ngờ rằng anh chỉ cần 40% cổ phần với giá 2 tỷ
"Bà ơi, người này chắc là một kẻ lừa đảo." Mạc Tiểu Sơn nhìn bà lão và nói.
"Đúng đúng, đã nói với anh ta rằng giá trị thị trường của công ty chúng tôi là 2,5 tỷ, nhưng anh ta đã trả 2 tỷ để mua 40% cổ phần. Nếu anh ta không phải là kẻ lừa đảo, thì chắc là một tên điên rồi.”
"Vũ Hàm, cúp máy đi, đừng nghe anh ta nói nhảm nữa, tưởng rằng gia đình mình đang ở trong tình trạng nguy kịch thì dễ gạt vậy sao?”
Nhìn biểu cảm của con cháu, bà không tỏ ra thái độ, những suy nghĩ của bà cũng giống như các con cháu.
"Lục ... Ông Lục, ông có nghiêm túc không? Công ty Mạc Thị của tôi chỉ có giá trị 2,5 tỷ đồng." Mạc Vũ Hàm nhắc nhở.
"Tất nhiên là nghiêm túc, nhưng phải có một điều kiện..."
Nghe tin Lục Trần chuẩn bị áp đặt điều kiện, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
"Cái gì, điều kiện gì?" Mạc Vũ Hàm hỏi, kìm nén sự phấn khích trong lòng. Cô biết điều kiện mà Lục Trần nói là cô nên làm chủ tịch.
"Cô nói với bà rằng nếu cô là chủ tịch hội đồng quản trị, thì tối nay tôi có thể bàn với cô chi tiết hơn, rồi số tiền 2 tỷ sẽ được chuyển vào tài khoản của cô sau khi có ký hợp đồng, các người cứ suy nghĩ đi." Lục Trần nói xong rồi cúp máy.
Nghe xong những lời của Lục Trần, Mạc Tiểu Sơn nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ Hàm với đôi mắt nheo lại.
"Cô em Vũ Hàm, chí hướng to thật đấy.” Mạc Tiểu Sơn bực bội nói.
Các đàn em từng người một nhìn Mạc Vũ Hàm, khuôn mặt đùa cợt.
Chỉ có cha của Mạc Vũ Hàm là Mạc Trí Quân rất vui mừng, và trên khuôn mặt ông có vẻ phấn khích.
"Vũ Hàm, con quen biết người này và mối quan hệ thân thuộc lắm phải không." Bà lão cố gắng suy nghĩ theo hướng tốt nhất. Thành thật mà nói, bà thực sự có chút nghi ngờ rằng cháu gái mình và người ngoài đến lừa đảo nhà họ Mạc.
Nếu thật là như thế, vậy sẽ làm bài thất vọng lắm.
Mạc Vũ Hàm cảm thấy lo lắng trong lòng, và dĩ nhiên cô có thể nghe ra bà nội nghi ngờ mình.
Bà ơi, bà cũng biết người này, chỉ là bây giờ anh ấy không thể gặp bà bây giờ vì một số nguyên nhân khác. Nếu bà không tin điều đó, bạn có thể hỏi anh ấy." Mạc Vũ Hàm biết bà nội mình có nghi vấn, nếu không tiết lộ tin của Lục Trần, thì bà sẽ không tin mình.
"Bà cũng quen biết?" Bà già cau mày hỏi!
"Vâng, và anh ấy đã đầu tư vào gia đình mình, chủ yếu là để giúp gia đình chúng mình vượt qua khó khăn, không bao giờ nghĩ đến việc chiếm giữ tài sản của gia đình mình." Mạc Vũ Hàm khẳng định nói.
"Họ Lục, người thân của chú con ư?" Bà hỏi.
Những người khác nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ Hàm. Nếu thật là Lục Thiên Thành sắp xếp, thì tất cả mọi điều sẽ được cầu giải thích rồi.
"Bà ơi, buổi tối bà đi đàm phán thì hỏi trực tiếp anh ấy, dù sao anh ấy cũng không cho cháu nói." Mạc Vũ Hàm lắc đầu.
"Được, vậy cháu hẹn anh ta bàn chuyện đi, tối nay gặp." Mặc dù trong lòng bà đang nghi ngờ, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mạc Vũ Hàm gật đầu và lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trần.
"Ông Lục, bà tôi nói sẽ nói chuyện với anh vào buổi tối, anh đặt địa điểm đi ạ." Mạc Vũ Hàm nói.
"Hẹn ở khách sạn của tôi đi."
Phải rồi, bà tôi nói bà sẽ gặp anh và muốn đích thân nói chuyện với anh." Mạc Vũ Hàm nhắc nhở.
Lục Trần im lặng, và mọi người đang lắng nghe, lắng nghe anh nói những gì.
"Được rồi, mình hẹn gặp vào lúc bảy giờ tối." Cuối cùng Lục Trần cũng đồng ý.
Mạc Vũ Hàm cất điện thoại di động và nghe bà nói: "Rồi, cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc tại đây, Vũ Hàm và Tiểu Sơn, hai người sẽ đi cùng bà để gặp người bí ẩn này tối nay."
"Vâng nội ạ." Hai người gật đầu. Khi bà rời phòng họp, Mạc Tiểu Sơn tìm đến Mạc Vũ Hàm.
Mạc Tiểu Sơn hờ hững nhìn Mạc Vũ Hàm: "Tôi không ngờ em có một tham vọng lớn như vậy, hừm, cứ chờ xem, dù có người ngoài giúp em, bà cũng không chuyển vị trí chủ tịch cho em đầu. Bởi vì em là phụ nữ. Sản nghiệp của Mạc Gia không thể để một người phụ nữ nắm quyền đầu."
Mạc Vũ Hàm liếc nhìn Mạc Tiểu Sơn, không nói gì, và quay lại và bước ra ngoài.
Nhìn vào sau lưng Mạc Vũ Hàm, khuôn mặt của Mạc Tiểu Sơn trở nên khá ảm đạm.
"Anh Tiểu Sơn, anh nghĩ người đó sẽ là ai, đó có phải là người được chú phái đến để giúp đỡ gia đình chúng ta không?" Mạc Tiểu Vân tò mò hỏi.
"Làm sao anh biết được? Em không tự đi hỏi đi?" Mạc Tiểu Sơn nóng nảy nói và rời đi.
"Tiểu Vân, đừng nói nữa, nếu bà hứa với điều kiện của người đó, thì sẽ chuyển vị trí chủ tịch cho Mạc Vũ Hàm, anh trai cô đang trong cơn thịnh nộ." Có người nói.
"Ừm, tôi biết, nhưng với tính tình của bà, tôi chắc chắn bà sẽ không chuyển vị trí chủ tịch cho một người phụ nữ đầu." Mạc Tiểu Vân gật đầu
Mặc dù hiện tại gia đình cần giúp đỡ rất nhiều, nhưng họ tin rằng bà chắc chắn sẽ không chuyển vị trí chủ tịch cho Mạc Vũ Hàm.
Chương 45: Trở lại Du Châu
Lúc 6:40 tối, Lục Trần thấy bà của mình đưa Mạc Vũ Hàm và Mạc Tiểu Sơn đến khách sạn nơi anh ở.
Thấy họ đến sớm, Lục Trần bắt đầu triển khai đàm phán.
Nhưng trước đó được sự nhắc nhở của Mạc Vũ Hàm, Lục Trần đã ăn mặc nguy trang, trừ khi anh ta tháo kính và khẩu trang ra, nếu không không ai có thể nhận ra anh.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy băng giá của bà, và khuôn mặt nhăn nheo của bà, trong đầu Lục Trần thoáng qua hình ảnh bà cưng chiều mình hồi nhỏ, suýt chút đã gọi thành tiếng.
Quá trình đàm phán không suôn sẻ lắm, vì bà của anh luôn nghi ngờ động cơ của anh, và không muốn giao vị trí chủ tịch cho Mạc Vũ Hàm, vì bà cảm thấy rằng các cô gái sẽ kết hôn với ai đó, mà doanh nghiệp gia đình họ Mạc không thể rơi vào tay người ngoài.
Cuối cùng Mạc Vũ Hàm nói rằng cô sẽ tìm một chàng trai ở rể trong tương lai chứ không gả ra ngoài, bà mới nhẹ nhõm.
Thấy Mạc Vũ Hàm đưa ra lựa chọn như vậy, Lục Trần dở khóc dở cười.
Người em họ của tôi, để có được vị trí chủ tịch, cũng tận sức thật, đây là từ bỏ cuộc sống và hạnh phúc của mình rồi.
Đây tuyệt đối là một nữ cường nhân tiềm năng.
Trong toàn bộ quá trình, Mạc Tiểu Sơn luôn giữ khuôn mặt ủ rũ. Điều khiến hắn tức giận là Lục Trần nói thẳng rằng anh là một tên vô dụng. Gia đình họ Mạc nằm trong tay hắn, sớm muộn cũng phá sản thôi.
Điều khiến hắn ớn lạnh hơn nữa là bà thậm chí còn không giúp hắn nói vài lời về việc này.
Nhất là nhìn thấy Mạc Vũ Hàm, để đạt được cấp bậc cao hơn, thậm chí còn nói tìm người ở rể, khiến anh ta muốn nôn ra máu ngay tại chỗ.
"Cậu họ Lục, có quen biết con rể của tôi là Lục Thiên Thành không?" Cuối cùng, bà lão nhìn chằm chằm vào Lục Trần và hỏi.
"Vâng, tôi là người của Lục gia, hay nói theo cách này, tôi đã nhận được chỉ thị của ông ấy đến để giúp đỡ gia đình bà, khi thời cơ chín muồi, tôi sẽ cho bà biết tôi là ai." Lục Trần gật đầu.
"Thời cơ chín muồi là khi nào?" Bà già hỏi lại.
"Tại sao gia đình họ Lục tan rã, mọi người chắc đoán ra được, bởi vì gia đình họ Lục gặp phải khủng hoảng chưa từng có, bây giờ nhiều người đang nhìn chằm chằm vào gia đình bà, nếu biết được thân phận của tôi, không phải là một điều tốt cho các người, và thậm chí còn có thể mang lại thảm họa." Lục Trần trình trọng nói.
Bà lão rùng mình, con rể đột nhiên giải tán gia đình họ Lục. Tất nhiên bà có thể đoán được con rể của mình phải gặp rắc rối lớn rồi. Sau khi Lục Trần nói, bà không còn nghi ngờ gì nữa.
Được, tôi đồng ý cho Vũ Hàm làm chủ tịch, nhưng tôi cũng có một điều kiện là nếu nó không có khả năng, tôi sẽ đưa nó xuống." Bà nói.
"Ừm, tuy rằng tôi đang giúp gia đình bà, nhưng 2 tỷ không phải là một khoản nhỏ, tôi không muốn thấy rằng số tiền tối bỏ vào sẽ bị thua lỗ.” Lục Trần mỉm cười.
"Bà Lục, ông Lục, tôi sẽ không làm cho hai người thất vọng.” Mạc Vũ Hàm khẳng định nói.
Những lời của bà dấy lên niềm hy vọng cho Mạc Tiểu Sơn.
"Được rồi, chúng ta hãy soạn thảo một hợp đồng." Bà nói.
Lục Trần ra dấu cho luật sư bên cạnh, và luật sư đưa hợp đồng được đề xuất cho bà.
Bà lão coi thật nghiêm túc. Toàn bộ hợp đồng rất đơn giản và rõ ràng, và không có bẫy hay bất lợi nào cho gia đình họ.
Ngoài điều kiện cho Mạc Vũ Hàm làm chủ tịch, họ sẽ không tham gia vào hoạt động, cũng không hỏi han về phương hướng và kế hoạch phát triển của gia đình Mạc Gia, trừ khi cần thiết, họ không sử dụng vốn chủ sở hữu, chỉ xem xét báo cáo tài chính, có lợi ích là được.
Bà già không còn nghi ngờ, ký tên một cách sòng phẳng, và cuối cùng theo yêu cầu của Lục Trần, Mạc Vũ Hàm cũng ký theo.
Lục Trần hứa sẽ chuyển 2 tỷ tiền vào tài khoản của Mạc Gia tối nay. Bà già đang trong tâm trạng vui vẻ, và thậm chí còn muốn cùng Lục Trần ăn tối.
Nhưng Lục Trần đã từ chối.
Bởi vì Lục Trần sợ bị nhận ra khi anh tháo khẩu trang.
Trên đường về nhà, bà để Mạc Tiểu Sơn lái xe, còn bà và Mạc Vũ Hàm ngồi ở hàng sau.
"Vũ Hàm, cháu thú thật với bà đi, cháu quen biết cậu ấy đúng không?" Bà nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng, nhưng anh ấy sẽ không để cháu nói ra thân phận của anh ấy, cháu nghĩ anh ấy đã nói đúng, có thể cho người khác biết rằng anh ấy đã giúp đỡ gia đình
mình, nó sẽ thực sự mang đến tai họa cho gia đình mình." Mạc Vũ Hàm gật đầu.
- Ừ, cậu ấy bao nhiêu tuổi? Mặc dù cậu lấy che mặt, nhưng xem ra dáng vẻ của câu
ấy có độ tuổi đôi mươi." Bà hỏi tiếp, nếu người kia thực sự là người nhà Lục, thì lời cậu ấy nói không phải là vô lý.
"Vâng." Mạc Vũ Hàm gật đầu.
"Lục Thổ, xem ra tên của cậu ấy cũng chỉ là một biệt danh." Bà nghĩ về cái tên mà Lục Trần đã ký trước đó, có chút gì đó.
Mạc Vũ Hàm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ anh Trần đã tách tên anh ra thôi mà. (Trong tên Trần có bộ Thổ).
"Vũ Hàm, bà nghĩ Lục Thổ không những chỉ giúp Mạc Gia chúng ta, cậu ấy cũng chắc có chút tình cảm với cháu phải không, nếu không sao lại tốn công sức lớn thế này để giúp cháu." Bà lại nói.
"Bà ơi, bà nghĩ đi đâu chứ?” Khuôn mặt của Mạc Vũ Hàm đỏ ửng, nghĩ trong lòng anh là anh họ của mình mà, làm sao anh lại có gì với mình chứ?
"Nói tóm lại, bà nghĩ Lục Thổ này cũng tốt, và đó là bạn của chú con, chú con. không có con, đã để nó đến giúp gia đình
mình. Điều đó có nghĩa là chủ con rất tin tưởng cậu ấy, không chừng cậu ấy là con nuối của chú con." Bà già nói.
Mạc Vũ Hàm hiểu ý nghĩa của bà.
Sẽ không quá lời khi nói rằng tài sản của chú chỉ riêng phần công khai đã hơn 100 tỷ rồi. Bà cũng muốn gia đình họ Mạc sau này cũng thơm lấy được chút.
Lục Trần đã chuyển tiền vào tài khoản của công ty Mạc Gia tối hôm đó, và sáng hôm sau anh đã rời khỏi Kinh thành.
Sau khi trở về Du Châu, Lục Trần không cảm thấy thư giãn được chút nào. Ngược lại, anh cảm thấy rằng có một thanh kiếm treo trên đầu mình mọi lúc.
Lục Trần không có về nhà, mà đi tìm trực tiếp Lục Trung.
"Chú Trung, chú sẽ đi đầu sau khi giải tán tập đoàn quân Duyệt?" Lục Trần hói.
"Ra nước ngoài dạo một vòng, và sẽ quay trở lại khi ông chủ cần." Lục Trung nói, ông thực sự muốn ở lại để giúp Lục Trần, nhưng ông theo Lục Thiên Hành rời khỏi gia tộc, nếu ở lại Du Châu, sớm muộn thân phận của Lục Trần cũng sẽ bị phơi bày.
"Ừm, chú đã theo bố tôi trong nhiều năm, đã đến lúc chú nghỉ ngơi rồi. Phải rồi, chú có nói rằng nếu tôi phát triển con chip, chú nghĩ có được không?" Lục Trần hỏi, Lục Trung cũng là một thiên tài kinh doanh thực sự, Lục Trần đã sẵn sàng thành lập quyền lực của riêng mình ở Du Châu, nhưng các ngành công nghiệp có lợi nhuận cao nhất dường như đã đầy, sau đó anh nghĩ đến con chip.
Chip là trọng tâm trong nước. Chip điện thoại di động của một số nhà sản xuất điện thoại di động lớn nhất ở trong nước được nhập khẩu từ các công ty chip ở Châu u, Mỹ, hoặc Nhật Bản, dễ bịngười khác hãm hại, nên anh muốn thử ở mặt này.
"Hiện tại phát triển chip chắc chắn là một lợi thế, nhưng mấu chốt là không có tài năng nghiên cứu khoa học." Lục Trung nói với một con sáng lóe.
"Đúng, đây là vấn đề khó. Vì trong nước không có công nghệ cốt lõi, nên rất khó cho người nghiên cứu khoa học nó trong một thời gian ngắn. Đây cũng là lý do tại sao không có công ty trong nước nào tham gia nghiên cứu và phát triển chip. Ngoài ra, do những hạn chế của Liên minh châu u và Đế chế Mỹ, công nghệ cốt lõi của các công ty nước ngoài sẽ không được bán tại nội địa.
Nhưng doanh thu của công ty TSMC mấy năm nay không còn tốt, tôi nghe nói mấy năm nay họ đều thua lỗ, tôi có thể thu mua công ty họ. "Lục Trung nói.
"Không sử dụng sức mạnh của gia đình họ Lục, tôi e rằng rất khó để có được TSMC." Lục Trần nói.
"Ừm, tôi có thể sử dụng một chút sức mạnh gia tộc, hơn nữa gia tộc cũng sẽ không để ý tới. Chẳng qua là thu mua nó sẽ dễ có được công nghệ cốt lõi của họ hơn.” Lục Trung gật đầu nói.
Gia tộc mà họ nói, chính là Lục gia quyền quý bí ẩn...
"Được rồi, cứ thu mua công nghệ lõi chip của họ. Tôi dự định bắt đầu bố trí trong một vài ngày. Chú ở lại Du Châu vài ngày giúp tôi. Tôi sẽ sử dụng các mối quan hệ tốt đẹp trước đây của chú." Lục Trần gật đầu. Không muốn chờ đợi thêm nữa.
Anh muốn mau chóng mạnh lên, để trả thù cho mẹ, rồi đến Lục gia để tìm bố.
Anh cảm nhận được bố mình có thể đã trở về với Lục gia