Hotline : 0938 784 795
Con trai còn cảm thấy mệt huống gì là con gái, sao em lại chọn nghề Bếp vậy?

Con trai còn cảm thấy mệt huống gì là con gái, sao em lại chọn nghề Bếp vậy?

Ngọc Sơn Carving - 19/01/2021 - 0 bình luận

Con trai còn cảm thấy mệt huống gì là con gái, sao em lại chọn nghề Bếp vậy?

Câu mà tôi tâm đắc nhất là “Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.

  

Đúng vậy, tôi tin rằng nếu bạn cố gắng thành công sẽ đến với bạn một ngày không xa. Với tôi một cô gái theo đuổi nghề Bếp!

Nhiều người trong nghề bảo với tôi rằng nghề này vất vả lắm em à! Anh bảo: “Con trai còn cảm thấy mệt huống gì là con gái, sao em lại chọn nghề Bếp vậy?”. Tôi cười nhẹ bảo rằng: “Phải chăng đó là cái duyên và niềm đam mê yêu thích của em nhiều lúc nghỉ 3, 4 ngày là cảm thấy nhớ nó lắm.”. Và như thế, tôi đã không ngừng học hỏi va giao lưu kết bạn với những anh chị đi trước để đúc rút những kinh nghiệm cho bản thân.

Nói thật, lắm lúc tôi chùn bước cảm thấy áp lực, sao nặng nề tới vậy muốn bỏ cuộc lắm nhưng rồi khi mang những khó khăn của mình ra tâm sự với những anh chị đi trước, tôi được an ủi động viên và hơn hết tôi tự động viên bản thân mình ngĩ rằng những anh chị đi trước để có được thành qủa như bây giờ đã không ngừng cố gắng mới được như vậy.

 

Còn tôi không thể vì một chút khó khăn mà chùn bước được sẽ không xứng với nỗ lực bao năm của tôi và sự kì vọng của bố mẹ họ đã nuôi tôi ăn học chắt chiu gom góp chỉ hi vọng rằng tôi có một tương lai và sự ngiệp sau này đỡ vất vả.

Ngày vừa tốt nghiệp xong tôi may mắn hơn những người bạn của tôi tôi đã xin được vào một khách sạn 3 sao ở Nghệ An – nơi mà tôi đã học lúc đấy tôi mừng hơn ai hết nhưng cũng lo vì mình là người mới ra trường còn nhiều bỡ ngỡ lắm nhưng trong lòng tôi luôn nhắc nhỡ rằng phải luôn cố gắng lúc mới vào tôi sợ lắm gặp phải chị Bếp trưởng khó tính luôn nhăn nhó. Nhưng làm lâu tôi mới nhận ra họ càng khó tính khiến tôi càng trưởng thành hơn và ghi nhớ lâu hơn và sau này tôi luôn chọn những người thầy khó tính để học vì đơn giản họ khắt khe chỉ để ta tiến bộ hơn tôi đã thầm cảm ơn họ.

 

Sau một thời gian làm tại đất Vinh tôi cảm thấy chưa hài lòng về bản thân. Tôi lại đi xa hơn Vinh là Hà Nội, quê hương tôi ở Hà Tĩnh là con gái tôi cũng không muốn xa nhà nhưng chỉ vì đam mê theo gọi tôi nên tôi phải cất bước ra đi. Ngày lên xe tôi sụt sùi như mít ướt ngồi vào một góc tối rồi khóc không giám để bố mẹ biết sẽ buồn thà tôi buồn một mình, rồi cũng tới lúc tôi phải đi.

Ngày đầu ở Thủ Đô, mọi thứ đều lạ lẫm khó khăn đầu tiên với tôi là ngôn ngữ vì tôi là người miền trung mà lại tiếng Hà Tĩnh giọng nói nặng lắm và dần tôi phải tập nói giọng Bắc. Lúc đầu cảm thấy ngượng nghịu làm sao cho đến nay đã sống gần 1 năm ở Hà Nội mà đi đâu họ cũng hỏi “Em người Nghệ An hay Hà Tĩnh?”cố gắng lai giọng lắm rồi vẫn bị phát hiện. Nhưng không sao vì bây giờ thì tôi đã quen.

Ngày tôi xin việc ở Hà Nội đáng nhớ lắm, tôi toàn bị lạc đường và rồi tôi cũng xin được vào một nhà hàng bếp Âu. Thật ngỡ ngàng vì đồ Âu tôi không biết nhiều nhưng vẫn quyết đinh ở lại làm mặc dù không biết về nó tôi ngĩ rằng không biết mới phải trải nghiệm xem như đó là hành trình để bước tới tương lai.

Ngày đầu tiên đi làm thật đáng nhớ, tôi bắt xe buýt đi mà dừng sai điểm thế là phải đi bộ 30 phút mới tơ tới nơi bị trễ mất 15 phút. Vốn dĩ tôi là người luôn đúng giờ mà ngày hôm đấy chậm 15 phút cảm thấy không hài lòng tới nơi thở hì học rồi kể mấy anh chị nghe nguyên nhân chậm giờ thi mấy anh chị cười nhẹ bảo: “Không sao đâu em việc ngoài ý muốn mà”, mặc dù vậy tôi cũng cảm thấy có lỗi.

Từ chỗ trọ tôi đến chỗ làm mất 4km, ngày nào cũng như ngày nào, sáng tối đi bộ 40 phút tới chỗ làm, tối 10 giờ về cũng 40 phút. Vì tôi không có xe nên đi bộ đi làm suốt 4 tháng, mẹ gọi điện thấy tôi đi làm đã mệt còn phải đi bộ đi làm mẹ mới bảo: “Để mẹ gửi xe ra cho con mà đi làm cho đỡ vất vả”, nhưng vốn bản tính tôi tự lập đã quen nên tôi bảo con sẽ đi làm và tự mua xe bằng chính công sức của mình. Và sau 4 tháng đi bộ tôi đã mua được một cái xe đạp điện, lúc đấy tôi rất vui vì đã sắm được những món đồ do mồ hôi công sức mình làm ra, cũng chính niềm đam mê, muốn chinh phục nó nên tôi đã vượt qua được những tháng ngày khó khăn. Bây giờ tôi là một cô gái với nhiều mơ ước, cứ liên quan tới ẩm thực thì tôi lại nghiện, chính cái mê đó đã thôi thúc tôi không ngừng cố gắng và học hỏi. Mơ ước của tôi là trở thành người phụ nữ thành đạt trong ngành Ẩm thực. Còn ước mơ của bạn thì sao?

Có lẽ tôi là một người khá may mắn vì được gia đình ủng hộ và luôn tin tưởng và tự hào về tôi đó cũng là niềm động lực to lớn cho tôi bước tiếp. Cảm ơn gia đình đã luôn bên tôi luôn động viên và tin tưởng tôi. Cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe tôi tâm sự về nghề của tôi.

Tác giả: Hoàng thị Mơ

Viết bình luận của bạn

Tags

Tin tức liên quan