Hotline : 0938 784 795
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 46 - 47)

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 46 - 47)

Ngọc Sơn Carving - 12/08/2020 - 0 bình luận

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 46 - 47)

 

Chương 46: Xe của Lục Trần bị đập phá


 

Tin tức tập đoàn quân Duyệt giải thể thật sự đã khiến giới kinh doanh đang yên tĩnh ở Du Châu kích động lên.

Mấy năm nay tập đoàn quân Duyệt luôn nắm giữ vị trí độc tôn, thậm chí còn khiến một số gia tộc lớn thấy áp lực.

Ngay đến cả thành phố cũng náo loạn cả lên, chủ tịch thành phố mới lên nhậm chức cũng ngay lập tức gọi điện cho Lục Trung để hỏi thăm tình hình.

Phải biết rằng mỗi năm số tiền thuế mà tập đoàn quân Duyệt nộp lên đến 40 tỷ, chiếm đến hơn 50% tổng số thuế doanh nghiệp tại Du Châu, chiếm một phần ba tổng thu nhập tài chính.

Tập đoàn quân duyệt một khi mà giải tán thì tổng thu nhập tài chính tự nhiên sẽ mất đi một phần ba, hội đồng chủ tịch thành phố làm sao mà không lo lắng cho được.

Đều là việc liên quan đến chính trị mà.

Hơn nữa tập đoàn quân Duyệt tổng cộng có tất cả hơn ba nghìn nhân viên, việc làm của nhân viên cũng là một vấn đề cần nói đến.

Chỉ có điều những nhân viên từ tập đoàn Quân Duyệt đều là những người có chuyên môn cao, cũng không cần lo lắng quá về tìm việc làm mới, chỉ là không thể tìm được một tập đoàn có chính sách đãi ngộ được như Quân Duyệt mà thôi.

Dưới yêu cầu của hội đồng chủ tịch thành phố, Lục Trung đành phải cùng Lục Trần đến gặp để cho họ một lời giải thích, nếu không cảm giác như bọn họ sắp phát điên lên rồi.

Trong bữa gặp mặt, Lục Trần chỉ đơn giản nói là anh ấy có kế hoạch mở công ty khoa học công nghệ, có thể đem đến việc làm cho trên dưới năm nghìn người, trong đó mở ra việc làm cho ba nghìn người dân Du Châu, hai nghìn vị trí còn lại là dành cho các nhà nghiên cứu khoa học.

Lục Trần còn hứa sẽ xây dựng một tập đoàn siêu lớn với số vốn đầu tư ban đầu là 30 tỷ, và sẽ tiếp tục đầu tư 20 tỷ nữa cho giai đoạn giữa và sau.

Ánh mắt của hội đồng chủ tịch thành phố sáng rực lên, đây hoàn toàn là một dự án công viên khoa học có quy mô còn lớn hơn cả tập đoàn quân Duyệt.

Nếu tập đoàn công nghệ này của Lục Trần thuận lợi thành công thì sẽ tạo ra lợi nhuận cực lớn, vậy thì lợi ích chính trị cũng quá lớn rồi.

Cho nên chủ tịch thành phố và Lục Trần đã cùng đạt được thỏa thuận bằng lời ngay tại bữa tiệc, để Lục Trần có thể thuận lợi làm việc, mọi thủ tục hành chính của các bộ phận ông ấy đều sẽ bật đèn xanh cho Lục Trần.

Điều này cũng khiến Lục Trần thở phào nhẹ nhõm.

Mấy năm trước trong lúc đang tự mình gây dựng sự nghiệp, anh ấy đã hiểu sâu sắc mối quan hệ giữa sự phát triển của tập đoàn và chính quyền thành phố thật sự vô cùng quan trọng, nếu không chỉ cần một thủ tục lặt vặt cũng có thể kéo dài mất vài tháng.

Tập đoàn quân Duyệt giải thể khiến cho bốn đại gia tộc ở Du Châu vô cùng sung sướng, bọn họ tuy rằng trước mặt truyền thống sẽ không thể hiện sự hả hê của mình, nhưng đám thanh niên nhà Trần gia và Lưu gia đều mua rất nhiều dây pháo đốt mừng ở ngay trước biệt thự của mình.

Việc ăn mừng này còn có thêm cả nhà Hồ Hồng nữa.

Mấy ngày nay bọn họ không được Lâm Di Quân và Vương Tuyết tha thứ, nên vẫn luôn lo lắng tập đoàn quân Duyệt sẽ ra tay xử lí siêu thị nhà mình, nay tập đoàn Quân Duyệt lại tuyên bố giải thể như vậy, Hồ Hồng liền cho mua rất nhiều dây pháo đốt ở ngay cửa siêu thị nhà hắn thu hút sự quan tâm của rất nhiều người qua đường.

"Bọn tư bản ăn thịt không chịu nhả xương, sớm nên bị giải thể mới đúng."

"Còn con gà Lục Trần, lần sau đừng để ông đây đây gặp phải mày, nếu không mày sẽ thê thảm đó."

Nghe tiếng pháo nổ vang lên đùng đùng, Trong mắt tên Hồ Hồng vằn lên sự ác ý

Ngày đó ở quán bar 4S bị Lục Trần làm nhục giữa đám đông, khiến hắn mất hết thể diện, bộ mặt này hắn nhất định phải đòi lại ở chỗ Lục Trần.

Hạ Quân vừa nghe được tin tước này cũng run rẩy cả lên.

Hắn biết Lục Trần là người thừa kế nắm giữ tập đoàn quân Duyệt, hiện tập đoàn Quân Duyệt giải thể hắn cũng không biết Lục Trần có bán luôn cả điện tử Đông Giai không nữa.

Bởi vì nếu không cótập đoàn quân Duyệt chống lưng, hắn cũng không biết liệu điện tử Đông Giai có thể phát triển nổi không nữa.

Có điều sau khi có được dự án Khu biệt thự Cảnh Long Hồ, danh tiếng về sản phẩm của điện tử Đông Giai cũng tăng lên gấp đôi. Gần đây cũng có không ít người đặt mua thiết bị chống trộm của điện tử Đông Giai.

Nếu như Lục Trần thật sự bán đi 70% cổ phần ở điện tử Đông Giai, thì hắn sẽ chuẩn bị vài khoản vay để mua lại từ đầu số cổ phần đó từ trong tay của Lục Trần.

Nhưng lúc này Lục Trần không tìm đến hắn nên hắn cũng không tiện đi tìm Lục Trần được.

Cho nên mặc dù lúc này hắn đang rất nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể đợi mà thối.

Đồng thời biết Lục Trần là người thừa kế của tập đoàn quân Duyệt còn có cả Phạm Minh, Vụ Hải và Từ Kinh ba người,

Lúc này Vu Hải đã từ chức vụ quản lí phòng an ninh xuống làm bảo vệ rồi nhưng cũng không ảnh hưởng tới giao tình giữa hắn và Phạm Minh.

Tuy rằng ngày đó Vụ Hải đã vô liêm sỉ bán đứng Phạm Minh trước mặt Lục Trần, nhưng hiện giờ hắn vẫn duy trì được mối quan hệ với Phạm Minh.

Cũng có thể là đồng bệnh tương liên đi, Phạm Minh cũng không đem chuyện Vụ Hải từng bán đúng mình nói ra nữa mà vẫn duy trì mối quan hệ với Vụ Hải.

"Anh Phạm, tập đoàn Quân Duyệt giải thể rồi, anh nghe qua chưa?" Vụ Hải đang trong ca trực nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phạm Minh nói chuyện.

"Ừm." Phạm Minh đáp lại.

"Vậy Lục Trần liệu có phá sản không?" Vụ Hải tò mò hỏi.

"Đây không phải việc cậu cần nghĩ, quan tâm nhiều làm gì." Phạm Minh lạnh nhạt nói.

Dù biểu hiện không quan tâm, nhưng trong lòng hắn kỳ thực lại đang rất mong đợi.

Lục Trần phá sản, Lâm Di Quân nhất định cũng sẽ ra đi, vậy hắn sẽ có khả năng xoay chuyển để được lên làm giám đốc.

Trước đây bị Lục Trần uy hiếp, cho dù bây giờ chỉ là Phó giám đốc, cho dù hoàn toàn bị mất mặt ở công ty thì Phạm Minh cũng đều nhẫn nhịn.

Tuy rằng hắn chưa từng nghĩ đến việc báo thù hay gì, nhưng cũng mong chờ có ngày sẽ quật khởi trở lại

Phạm Minh nhìn Lâm Di Quân người đang ở vị trí trước đây của hắn, tâm tình có chút phức tạp.

Lúc này hắn đã không còn hận Lục Trần và Lâm Di Quần nữa, chỉ là có lúc nghĩ lại hắn đã từng khiêu khích nhân vật lớn như Lục Trần thì lại thấy hơi run sợ trong lòng.

Cho dù lúc này biết được tập đoàn Quân Duyệt giải thể, trước khi Lục Trần phá sản ở công ty thì hắn cũng không dám có ý đồ gì cả.

Nói như thế nào đây.

Trải qua chuyện lần trước, Phạm Minh thật sự là đã bị khuất phục rồi.

Mấy ngày nay tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng Lục Trần mỗi ngày đều đúng giờ đi đón Kỳ Kỳ.

Trong nhà đã hết đồ ăn rồi, Lục Trần vừa đón Kỳ Kỳ xong thì liền dẫn cô bé đi siêu thị mua thức ăn.

Không ngờ vừa mua đồ xong đi ra thì gặp ngay một đám thanh niên đang đập phá xe của anh ấy.

"Bố bố, họ đang phá xe của mình kìa." Kỳ Kỳ có chút sợ hãi kéo kéo Lục Trần.

Mặt Lục Trần biến sắc, trong lòng trào lên sự giận dữ.

"Đập phá đã đủ chưa?" Lục Trần đi tới khuôn mặt âm trầm hỏi, đám người kia liền dừng lại.

"Mẹ nó, bọn tao không những muốn đập xe mà còn muốn đập cả mày nữa đấy!” Mấy tên thanh niên nhìn thấy Lục Trần đi tới liền giơ ống tuýp sắt về phía Lục Trần nói.

"Kỳ Kỳ, con nhắm mắt vào nhé, khi nào ba nói mở mắt thì con hãy mở mắt ra nhé." Lục Trần cúi đầu nói với Kỳ Kỳ, anh ấy không muốn để Kỳ Kỳ thấy cảnh tượng diễn ra tiếp theo.

"Vâng." Kỳ Kỳ vâng lời sau đó liền nhắm chặt mắt lại.

Lục Trần Vừa tiến lên một bước thì một tên tiểu tử tay cầm gậy sắt hướng về phía đầu Lục Trần định vung xuống.

Lục Trần xoay người một tay tóm được cổ tay của hắn liền vặn rồi cướp ngày gậy sắt trong tay hắn.

Tiếp theo gậy sắt trong tay của mấy người còn lại đều đồng thời vung lên, Lục Trần liền kéo mạnh một tên che trước người mình, gậy sắt của mấy tên còn lại đều đồng loạt đập lên người tên thanh niên đó.

Tên thanh niên hét lên một tiếng rồi ngã xuống đấy.

Lục Trần thuận thế tiến lên, trong tay ống tuýp bay múa, năm ba phút sau liền thấy đám thanh niên từng người từng người nằm sõng trên mặt đấy rên rỉ.

Đám đông quây xung quanh nín thở xem.

Lục Trần một đầu với năm, không những không hề bị thương, mà còn nhẹ nhàng đánh cho đối phương nằm la liệt, cũng thật là hung tàn quá đi.

Ngay lúc Lục Trần đang lấy điện thoại ra để gọi cho Thủy Hử Tam Kiệt thì Hồ Hồng đi tới.



 

Chương 47: Giơ tay lên là ba cái bạt tai


 

“Lục Trần, cậu dám đánh thương bọn họ, cậu chết chắc rồi." Hồ Hồng đi đến trước mặt Lục Trần, nhìn đám thanh niên đang nằm trên mặt đất, lạn nhạt nói.

“Ồ? Xe của tôi là do cậu gọi đám người này đến đập phá à." Lục Trần hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồ Hồng.

“Không sai, chính là tạo kêu bọn chúng đập đó, hôm đó mày khiến tao mất mặt ở cửa hàng ô tô, tạo phải báo mối thù này." Hồ Hồng cười nhạt đáp, cho dù Lục Trần có biết đánh đấm đi thất quá cũng chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, bây giờ không còn sự chống lưng của tập đoàn Quân Duyệt nữa, hắn càng không thèm để Lục Trần vào mắt.

“Còn nữa mày có biết bọn họ là người của ai không? Mày đã đánh thương bọn họ như vậy, tạo dám đảm bảo mày nhất định sẽ chết rất thảm." Hồ Hồng chỉ đám người đang nằm rên rỉ trên mặt đấy lạnh nhạt nói.

“Ồ, là người của ai vậy?" Lục Trần nén lại sự tức giận trong lòng hỏi.

"Thủy Hử Tam Kiệt chắc là biết đấy chứ? Vì để báo thù mày, tạo đã phải tốn năm trăm nghìn tệ bọn họ mới phái năm người này tới giúp tạo, giờ mày lại đánh bọn họ thể này, Thủy Hử Tam Kiệt không lột da của mày mới lạ đấy." Hồ Hồng đắc ý cười nói.

Thủy Hử Tam Kiệt?

Lục Trần thật sự nổi giận rồi.

Ba tên vô dụng này, lần trước bảo chúng đánh gãy tay của Trương m. Nguyên chút chuyện cỏn con đấy cũng làm không xong, hôm nay lại phải người đến đập phá xe của anh, sao có thể không khiến Lục Trần tức giận chứ.

“Người bạn trẻ, mau đi đi, tôi khuyên cậu lúc này đừng lo cho xe của mình nữa, Thủy Hử Tam Kiệt đều là những sát thủnổi tiếng xã hội đen đó."

"Đúng đấy, thà đắc tội với Diêm | Vương còn hơn là đắc tội với ba sát thần,

bằng không bọn họ sẽ truy sát cậu đến cùng trời cuối đất đấy."

“Nhìn cậu cũng là người có gia đình rồi, chút uất ức này hãy nhìn đi, nhịn một chút, lùi một bước sóng yên biển lặng."

Người dân xung quanh vừa nghe đến cái tên Thủy Hử Tam Kiệt mặt mũi liền biển sắc, đều cùng khuyên Lục Trần nên bỏ qua.

Nhìn mọi người xung quanh đều có vẻ rất sợ hãi Thủy Hử Tam Kiệt, mà bản thân còn bỏ tiền ra để nhờ họ ra mặt, vẻ mặt Hồ Hồng lại càng tỏ ra đắc ý.

“Muốn chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tôi đã thông báo cho bọn họ rồi, nhiều nhất là là mười phút nữa thôi bọn họ sẽ tới đây, đến lúc đó xem cậu còn ra vẻ mạnh mẽ được nữa không." Hồ Hồng đắc ý

nói.

“Ô, vậy tôi đợi bọn họ đến vậy." Bọn họ không đến Lục Trần cũng sẽ điện thoại gọi họ đến, vừa hay không cần phải gọi nữa rôi.

Lục Trần vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh, đám người xung quanh đều lần lượt lắc đầu, người trẻ tuổi này đúng là ngốc nghếch quá đi.

“Người bạn trẻ, cậu có biết đánh nhau thì cũng chỉ có một mình, hơn nữa cậu còn có con nhỏ bên cạnh đấy."

“Đúng vậy, cậu bị thương thôi thì không sao, nhưng lẽ đứa nhỏ cũng bị thương thì sao? Cho nên hãy mau rời đi đi, nhân lúc bọn họ còn chưa đến nơi chứ một lát nữa cậu có muốn đi cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Một vài người tốt bụng khuyên can Lục Trần mà lên tiếng.

“Không sao, vừa hay tôi cũng đang cần tìm họ." Lục Trần cười nói với mấy người tốt bụng đó, dáng vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Đám người thấy không khuyên được Lục Trần, nên đều lắc đầu không nói gì thêm nữa, nhưng cũng không bỏ đi, tất cả đều muốn ở lại để xem kịch hay.

Bọn họ tuy là sợ Thủy Hử Tam Kiệt, nhưng bọn họ cũng không đắc tội với Thủy Hử Tam Kiệt, nên không sợ bản thân bị và lây.

“Cậu có việc cần tìm họ sao? Một tên bảo vệ như cầu thì làm gì có tư cách mà tìm Thủy Hử Tam Kiệt chứ? Cậu không phải đang làm trò hề đó chứ." Hồ Hồng nực cười nói.

“Có làm trò hề hay không thì cậu cứ đợi là biết." Lục Trần ôm Kỳ Kỳ vào lòng, Kỳ Kỳ đến giờ vẫn không mở mắt ra.

“Bảo bối, con có thể mở mắt ra rồi." Lục Trần xót xa nói.

“Vâng, bố." Kỳ Kỳ đáp lời sau đó mở mắt, đột nhiên nhìn thấy cả đám người đang nhìn cô bé và Lục Trần, nhất thời có chút sợ hãi.

“Không phải sợ, có bố ở đây rồi." Lục Trần an ủi nói

“Vâng." Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mấy người đã làm mẹ ở đó trong lòng lại càng lo lắng than thở.

Con gái thật thông minh mà, đáng tiếc là lại gặp ngay một người bố cố chấp như vậy.

“Lục Trần, cho mày thêm cơ hội nếu bây giờ mày quỳ xuống đây xin lỗi tạo, lát nữa Thủy Hử Tam Kiệt đến, tạo có thể nói đó cho mày một chút. Đương nhiên cuối cùng bọn họ có tha mạng cho mày hay không tạo không nắm chắc." Hồ Hồng ra vẻ cao ngạo nói.

“Quỳ xuống xin lỗi mày ư?" Lục Trần cười nhạt một tiếng, “Mày có biết đập xe của tao sẽ có hậu quả gì không?"

“ồ hậu quả gì vậy? Cứ cho là mày báo cảnh sát đi thì cũng có tác dụng gì, cũng có phải là tao tự tay đập xe của mày đầu, mày cũng không có chứng cứ gì." Hồ Hồng cười cợt nói.

“Tao không cần bất cứ chứng cứ nào. Tao nhớ ra rồi, siêu thị này là của nhà mày phải không." Lục Trần quay đầu lại nhìn vào cửa lớn siêu thị, lạnh lùng nói: "Siêu thị nhà mày sắp phá sản rồi."

“Cái gì? Mày muốn khiến siêu thị nhà tạo phá sản sao?" Hồ Hồng như vừa nghe được câu chuyện gây cười nhất cười phá lên hỏi, “Tập đoàn quân Duyệt thì giỏi rồi ha, mấy ngày trước Lục Trung còn uy hiếp nói sẽ khiến siêu thị nhà tạo phá sản, mày đoán xem kết quả như thế nào?"

Lục Trần nhướn lông mi, sau đó cười nhạt.

“Kết quả là tập đoàn quân Duyệt phải giải thể rồi, còn siêu thị nhà tao thì vẫn đang kinh doanh rất tốt." Hồ Hồng vẻ mặt vui sướng nói.

Lời nói của hắn lại khiến người khác hiểu lầm rồi, người nào không biết lại cứ tưởng tập đoàn Quân Duyệt giải thể là do Hồ gia gây nên. Từng đám người đều nhìn Hồ Hồng với ánh mắt hết sức kinh ngạc.

Việc này thật sự gây sốc.

- Nếu việc này là thật, vậy thì Hồ gia phải dùng đến mối quan hệ như thế nào mới có thể khiến tập đoàn quân Duyệt giải thể chứ.

“Wow, Hồ thiếu gia, tập đoàn quân Duyệt lại là do gia tộc nhà cậu làm cho giải thể sao, Hồ gia các cậu thật khủng bố quá

đi."

“Tôi đây Hồ thiếu gia, cho hỏi cậu còn thiếu chân lăng xăng không, sau này tôi sẽ làm chân lăng xăng cho cậu."

Đám đông không biết thực hư ra sao liền náo nhiệt cả lên.

Hồ Hồng đương nhiên không dám thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, hắn muốn nhân cơ hội này tạo thêm áp lực cho Lục Trần.

Lục Trần chỉ cười nhạt trước đây tập đoàn Quân Duyệt không có thời gian để xử lí cha con Hồ Gia các người, hơn nữa dạo này anh ấy cũng đang rất bận, suýt nữa thì còn quên mất chuyện này.

Nhưng hôm nay Hồ Hồng lại đập phá xe của anh ấy, anh ấy thật sự không thể cho Hồ gia thêm cơ hội nào nữa rồi.

“Nào, tao đang muốn xem mày làm thế nào để khiến siêu thị nhà tạo phá sản đó, đến lúc đó đừng nói là tạo không cho

mày cơ hội đó nhé." Thấy Lục Trần không lên tiếng, Hồ Hồng châm biếm nói.

Lục Trần cũng chả buồn để ý đến hắn ta, coi Hồ Hồng giống như con kiến vậy, nếu không phải hôm nay hắn phá xe của anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm động đến hắn.

“Đến rồi, đến rồi, Thủy Hử Tam Kiệt đến rồi."

Đột nhiên có người run run hét lên.

Đám người quay người lại nhìn, bên ngoài đám đông đang đứng một chiếc xe porsche và một chiếc xe bán tải dừng lại, tiếp theo là Thủy Hử Tam Kiệt dẫn theo mười mấy người to cao vạm võ đang đi tới.

“Tránh ra, tránh ra, ai dám đánh thương các anh em của ông, mau cút ra đây cho ông." Lão tam Lâm Thông một tay gạt đám đông, hung hăng hét lên.

Vừa nhìn thấy đám người Thủy Hử Tam Kiệt, mắt Hồ Hồng sáng rực lên, vội vàng chạy tới đón tiếp.

“Lâm tam ca, chính là tên tiểu tử này đánh đó, chính là hắn đánh bị thương mấy người anh em này." Hồ Hồng chỉ vào Lục Trần, khuôn mặt hồ hởi nói.

“Thằng nhãi, ban nãy bảo mày quỳ xuống xin lỗi thì không quỳ, để xem bây giờ ai có thể cứu được mày." Hồ Hồng chế giễu nói.

Thủy Hử Tam Kiệt nhìn theo hướng tay Hồ Hồng chỉ, ngay lập tức liền nhận ra đó là Lục Trần.

Vừa nhìn thấy lục trần, tim gan của cả ba người đều nhảy dựng lên.

“Lục, Lục thiếu gia!"

Ba người liền một tay “ạt Hồ Hồng ra, hai ba bước đã tới trước mặt Lục Trần, cung kính cúi chào.

“Bốp bốp bốp!”

Lục Trần không nói năng gì, liền giơ tay cho ba người mỗi người một cái bạt tai.

Ô!

Cảnh tượng này thật sự khiến đám đồng xôn xao cả lên.

Viết bình luận của bạn

Tags

Tin tức liên quan