Hotline : 0938 784 795
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 40 - 41)

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 40 - 41)

Ngọc Sơn Carving - 12/08/2020 - 0 bình luận

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 40 - 41)

 

Chương 40: Biến cố nhà họ Lục

 

Từ Kinh vừa ngỡ ngàng lại vừa cảm động.

Từ Kinh không ngờ anh Trần lại đề bạt mình lên làm giám đốc.

Hành động này khiến Từ Kinh dâng lên nỗi xúc động nguyện vào sinh ra tử VÌ người tri kỷ.

Còn Lâm Di Quân vừa chào Vương Duy để trở về lại nhìn thấy Phạm Minh và Vu Hải cùng quỳ trước cổng công ty, hơn nữa cổ hai người này còn đeo một tấm thẻ, có kinh ngạc che miệng, thậm chí xe mình suýt đụng vào một cậu bảo vệ mà cũng không biết.

“Đứng ngớ ra làm gì, sao còn không mau đỗ xe giúp giám đốc Lâm đi?" Từ Kinh nói với cậu bảo vệ suýt bị Lâm Di Quân đụng trúng.

Cậu bảo vệ hoàn hồn, vội vàng tiến tới trước cửa sổ xe của Lâm Di Quân, kính cẩn cất lời: "Giám đốc Lâm, chị để em đỗ xe giúp chị ạ.”

"Hả? Cậu gọi tôi là gì?" Lâm Di Quân thoáng ngỡ ngàng, cô chỉ là một nhân viên chủ quản bé nhỏ, không biết lại biến thành giám đốc từ bao giờ vậy?

"Giám đốc Lâm ạ." Cậu bảo vệ khẳng định chắc nịch.

Lâm Di Quân càng nghi ngờ.

"Giám đốc Lâm, chị vẫn chưa biết phải không, nửa tiếng trước cổ đông mới của công ty - Lục tổng đã thăng chức cho chị làm giám đốc phòng kinh doanh rồi." Từ Kinh tiến lại, cười nói.

Trước đó Hạ Quân đã dặn Từ Kinh không được nói cho Lâm Di Quần biết chuyện Lục Trần là cổ đông mới. Dù không hiểu nhưng sau khi Hạ Quân tiết lộ đây là ý của Lục Trần, Từ Kinh cũng không dám công khai thân phận của anh, dù có đang đứng trước mặt Lâm Di Quân thì Từ Kinh cũng không dám nói bừa.

"Sao tôi lại không biết chuyện này vậy?" Lâm Di Quân bước xuống xe, ngờ vực nhìn Từ Kinh.

"Giám đốc Lâm, là thật đấy, giám đốc Từ cũng đã được cổ động mới bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận bảo an rồi, nếu không tin chị cử đi hỏi hai người họ đi." Cậu bảo vệ kia chỉ Phạm Minh và Vụ Hải đang gục đầu quỳ gối, rồi ngồi vào xe của Lâm Di Quân.

Lâm Di Quân ngờ vực tiến về phía hai người nọ, thấy tấm thẻ trên cổ họ có viết một dòng chữ.

Tôi là súc sinh, tôi không phải người, tôi không nên đặt điều bôi nhọ giám đốc Lâm Di Quân, xin giám đốc Lâm hãy bỏ qua cho tôi.

Đọc được dòng chữ trên tấm thẻ, Lâm Di Quân nổi giận: "Giám đốc Phạm, anh thật sự đã đặt điều vu khống tội?”

Phạm Minh quỳ dưới đất, cơ thể run lên, dù trong lòng không cam tâm nhưng

miệng vẫn cầu xin: "Giám đốc Lâm, xin lỗi cô, khi ấy đầu óc tôi không tỉnh táo, xin cô nể tình đồng nghiệp mà tha thứ cho tôi lần này đi."

Lâm Di Quân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Vụ Hải: "Vụ chủ quản, còn anh thì sao? Tôi không nhớ mình đã từng động chạm gì đến anh, tại sao anh lại vu oan cho tôi?"

Tim Vụ Hải run lên: "Giám đốc Lâm, tôi... tôi xin lỗi, tôi sai rồi, hôm nay chúng tôi quỳ ở đây là vì muốn nhận sai với cô, xin cô hãy tha cho chúng tôi lần này, xin cô đấy!”

Nghĩ đến thân thế đáng gờm của Lục Trần, lại nghĩ đến kết quả của bản thân mình nếu không được Lâm Di Quân tha thứ mà Vụ Hải sợ hãi tới mức muốn bật khóc.

"Ai bảo các anh làm thế này?” Lâm Di Quân lại hít thật sâu, nén cơn giận xuống rồi hỏi.

"Là Lục... Lục tổng, cổ đông mới của công ty." Vụ Hải nhớ tới lời Hạ Quân khi trước mà vội vàng sửa chữ Lục Trần thành Lục tổng.

"Hừ, các người cứ quỳ ở đấy đi đã.” Lâm Di Quân hừ một tiếng lạnh lùng, quay người tiến vào công ty.

Mấy ngày hôm nay liên tục bị tung tin đồn nhảm, làm sao Lâm Di Quân có thể nguôi giận nhanh tới vậy.

Sau khi Lâm Di Quần bỏ đi, Phạm Minh và Vụ Hải cùng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao Lục Trần cũng chỉ bắt họ quỳ hai ngày, hai ngày đủ để cơn giận của Lâm Di Quần lắng xuống rồi.

Lâm Di Quân vừa trở lại phòng kinh doanh đã thấy thư ký của Hạ tổng đã đợi mình bên bàn làm việc.

"Giám đốc Lâm, cô trở lại rồi à, dự án hồ Cảnh Long thế nào rồi." Thư ký mỉm cười chào hỏi.

"Rất suôn sẻ, tháng sau là bắt đầu giao hàng, chia ra giao thành hai lần là xong." Lâm Di Quân nói.

"Khả năng của giám đốc Lâm đúng là rất xuất chúng. À đúng rồi, Lục tổng, vị cổ đông mới giao dự án biệt thự hồ Cảnh Long cho cô đã thăng chức cho cô lên làm giám đốc rồi, đây là văn bản bổ nhiệm.” Thư ký vừa nói vừa rút văn bản bổ nhiệm ra từ tập tài liệu, đưa cho Lâm Di Quân.

"Cảm ơn sự cất nhắc của Lục tổng.” Lâm Di Quân nén nỗi kích động trong lòng mình xuống, nói.

Thư ký mỉm cười, lòng thầm nói Lục tổng chính là chồng cô đấy, chẳng biết anh ấy nghĩ gì mà mua công ty nhưng lại không nói với vợ mình.

Đám Liễu Nhan Kỳ nhìn Lâm Di Quân, dù lòng rất đố kỵ không cam tâm nhưng ai nấy đều tỏ ra ngoan ngoãn.

Đến cả Phạm Minh và Vụ Hải cũng phải quỳ xuống trước cổng công ty để xin lỗi, ai còn dám ăn nói linh tinh trước mặt Lâm Di Quân nữa?

Như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

Hơn nữa bọn họ cũng đã hiểu rồi.

Chuyện Lâm Di Quân và Hạ Quân có quan hệ với nhau là giả.

Nhưng giờ bảo Lâm Di Quân và cổ đồng mới có quan hệ thì lại chẳng ai nghi ngờ.

Nếu không thì tại sao vị cổ đông mới này lại nổi trận lôi đình, chẳng những bắt Phạm Minh và Vụ Hải quỳ xin lỗi trước cổng mà còn thẳng thắng Lâm Di Quân lên chức giám đốc.

"Chúc mừng giám đốc Lâm, chúc mừng giám đốc Lâm."

Các nhân viên kinh doanh còn chưa về nhà đều ào lên chúc mừng.

"Cảm ơn, về sau chúng ta hãy cùng đồng tâm hiệp lực, cố gắng kiếm đơn hàng mới, cũng cố gắng kiếm thêm cả tiền." Lâm Di Quân gật đầu nói.

Dù trong bụng Liễu Nhan Kỳ không hề cam tâm nhưng vẫn tiến lên nói: "Giám đốc Lâm, xin lỗi cô, hôm qua tôi không nên ăn nói với cô như vậy."

Lâm Di Quân nhìn Liễu Nhan Kỳ, dù rằng vẫn còn giận cô ta nhưng sau khi suy nghĩ cô lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc nữa, về sau hãy cố gắng làm việc nhé."

Dù sao Phạm Minh và Vu Hải cũng quỳ xuống để xin lỗi rồi, nỗi giận dữ trong lòng cô đã vơi bớt phân nửa, chẳng đến mức phải thù hằn Liễu Nhan Kỳ nữa.

"Cảm ơn giám đốc Lâm. Đúng rồi, giám đốc Lâm, để chúc mừng cố lên chức giám đốc, sau khi tan ca tôi sẽ mời cô và tất cả mọi người trong phòng tới quán Karaoke Hoàng Gia hát, cô thấy sao." Liễu Giai Kỳ đề nghị.

Giờ cô ta không thể trông cậy vào Phạm Minh nữa rồi, nghe nói dù có trụ lại được công ty thì Phạm Minh cũng bị giáng xuống làm phó giám đốc.

Dù Liễu Nhan Kỳ vẫn không cam tâm chuyện Lâm Di Quân trèo lên đầu cô ta, nhưng để có thể ngồi lên cái ghế chủ quản, tâm tư cô ta cũng thay đổi ít nhiều.

Cô ta muốn nhân cơ hội này giải quyết mối khúc mắc với Lâm Di Quân, thậm chí là thực lòng trở thành bạn bè với cô.

Cô ta cũng đã hiểu rõ tình hình, nếu muốn thăng tiến trong công ty thì phải nịnh bợ được Lâm Di Quân cái đã.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Lâm Di Quân đã thăng chức hai lần, đá thẳng Phạm Minh xuống mà ngồi lên cái ghế giám đốc.

Rõ ràng Lâm Di Quân phải có người chống lưng quyền lực phía sau.

"Ý kiến này hay đấy, nhưng phải để tôi mời, chúng ta đi ăn trước rồi sau đó sẽ đi hát." Lâm Di Quân gật đầu, khi được lên chức chủ quản cô đã muốn mời mọi người một bữa rồi, chỉ là lúc ấy Phạm Minh bắt cô phải theo kịp dự án hồ Cảnh Long nên không có thời gian. Ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt.

Nghe Lâm Di Quân mời cả phòng mà mọi người cùng hoan hô hò reo.

Lúc này Lục Trần cũng đã tới khách sạn Quân Duyệt, anh đang ngồi đối diện Lục Trung.

"Thiếu gia, ông chủ đã bán hết các sản nghiệp ở thủ đô rồi, toàn bộ số tiền đã được gửi vào tấm thẻ Ngân hàng Quốc tế này, về sau nhà họ Lục ở thủ đô sẽ không còn tồn tại nữa." Lục Trung vừa nói vừa rút tấm thẻ kim cương ra, đưa cho Lục Trần.

"Chú nói gì cơ?”

Lục Trần kinh ngạc, nhìn Lục Trung chằm chằm.


 

Chương 41: Trở về thủ đô

 

Lục Trần biết địa vị của gia đình mình tại thủ đô, dù không phải số một số hại nhưng cũng phải đứng top 5. Anh không dám tin bố mình lại làm như vậy, không dám tin ông tuyên bố từ nay nhà họ Lục ở thủ đô sẽ không còn tồn tại nữa.

Phải gặp một biến cố lớn chừng nào bố anh mới đưa ra quyết định này?

"Trước đó ông chủ nói mình có chuyện quan trọng phải rời thủ đô, ông bảo về sau cậu đừng trở lại thủ đô nữa, cứ sống ở Du Châu đi." Lục Trung nói.

"Dù ông ấy có muốn rời thủ đô một thời gian thì cũng không cần làm như vậy chứ?" Lục Trần nhìn Lục Trung chằm chằm, lòng anh thoáng dấy lên cảm giác bất an.

"Tôi không biết ông chủ đang nghĩ gì. Đúng rồi, ông chủ còn bảo về sau ở Du Châu cậu phải cố gắng thu mình lại, tốt nhất đừng để ai biết mình xuất thân là con nhà họ Lục đất thủ đô." Lục Trung lắc đầu, nói.

"Chú Trung, chứ không thể nói thật cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra ư?" Lục Trần cao giọng hỏi.

"Thiếu gia, tôi thật sự không biết mà, ông chủ còn bảo tôi tốt nhất là khiến cả tập đoàn Quân Duyệt phá sản, biến mất hoàn toàn đi." Lục Trung cười khổ.

"Chuyện này xảy ra từ bao giờ?" Lục Trần trầm giọng hỏi.

"Vào tối hôm qua." Lục Trung đáp.

Lục Trần nhíu mày, vội rút điện thoại lục tìm số bố anh - Lục Thiên Hành.

Nhưng anh gọi liên tiếp mấy cuộc mà đều nhận được thông báo số điện thoại không tồn tại.

Lòng Lục Trần trầm xuống, thoáng thấy bất an.

"Tôi biết rồi, chú cứ làm theo lời bố tôi dặn đi." Lục Trần cầm lấy chiếc thẻ kim cương, rời khỏi khách sạn Quân Duyệt.

Lên xe, anh rút điện thoại đặt vé tới thủ đô, nhưng chỉ có thể đặt được vé sáng mai thôi.

Dù có thế nào anh cũng phải trở về xem tình hình ra sao.

Lúc chiều anh nhận được điện thoại của Lâm Di Quân, cô nói muốn mời đồng nghiệp trong phòng ăn cơm, bảo Lục Trần đi đón Kỳ Kỳ.

Lục Trần đón Kỳ Kỳ nhưng không về nhà nấu cơm mà đưa con tới quán ăn.

Hơn mười một giờ Lâm Di Quân mới về nhà.

Lúc này Lục Trần đã ngủ rồi, nhưng khi Lâm Di Quân lên giường anh vẫn tỉnh giấc.

Lục Trần nhìn Lâm Di Quân, dù cô đã tắm rửa nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu.

Mấy ngày nay rồi luôn chia phòng ra ngủ, Lục Trần không biết tại sao hôm nay Lâm Di Quân lại muốn ngủ cùng giường với mình.

Có lẽ do thấy được nét cười trêu trong ánh mắt Lục Trần mà Lâm Di Quân nói: "Kỳ Kỳ ngủ rồi, em không muốn đánh thức con bé nên mới vào đây ngủ, anh đừng nghĩ nhiều.”

Lục Trần nở nụ cười lạnh nhạt, không nói gì mà chỉ trở mình ngủ tiếp.

"Em báo cho anh một tin mừng, hôm nay em được thăng chức làm giám đốc phòng kinh doanh rồi." Lâm Di Quân nghiêng mình dựa vào người Lục Trần, tay phải khoác lên vai anh, cô nói.

"Ô, chúc mừng em." Lục Trần dừng dưng nói.

"Này, có ai chúc mừng người khác như anh không?" Lâm Di Quân không vui, thái độ của Lục Trần là sao đây.

"Không chúc mừng thế này thì chúc mừng thế nào?" Lục Trần lật mình nằm ngửa nhìn Lâm Di Quân, nét cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt.

"Hừ, hôm nay giám đốc em đây tâm trạng tốt, không so đo với anh, chẳng những vậy em còn muốn thưởng cho anh nữa." Lâm Di Quân nhìn Lục Trần bằng ánh mắt quyến rũ, xoay người áp lên mình Lục Trần.

Hai người hôn nhau một lúc, Lục Trần bèn đẩy Lâm Di Quân xuống khỏi người mình, nói: "Được rồi, ngủ thôi, hôm nay mệt rồi.”

"Anh có ý gì vậy?" Đã hơn mười ngày không thân mật với Lục Trần, hôm nay lại uống tương đối rượu khiến Lâm Di Quân có nhu cầu cao, vậy mà Lục Trần lại không làm, thế là Lâm Di Quân lập tức nổi giận.

"Trời ạ, anh mệt thật mà." Lục Trần giải thích.

"Anh mệt, mệt là không thèm quan tâm đến cảm nhận của em sao?" Lâm Di Quân tức giận.

Lục Trần nhíu mày, nói: "Hôm nay tâm trạng anh không tốt, anh không muốn làm chuyện đó."

Lâm Di Quân nhìn Lục Trần chằm chằm, cô cười lạnh: "Lục Trần, nói thật nhé, có phải anh cảm thấy em đoạt chức giám đốc bằng cách không đàng hoàng không, có phải anh đang nghi ngờ tôi không?”

Lục Trần dở khóc dở cười, lòng thầm nghĩ chức giám đốc của em là anh cho anh nghi ngờ em làm gì, có gì đáng để nghi ngờ?

"Anh không nói gì có phải là đang ngầm thừa nhận không?” Lâm Di Quân giận dữ.

"Em nghĩ nhiều quá rồi." Lục Trần cạn lời.

"Được, em nghĩ nhiều, vậy anh cho em một lý do để không nghĩ nhiều nữa đi." Lâm Di Quân được đà không chịu tha cho Lục Trần.

"Không phải anh đã nói rồi sao, hôm nay tâm trạng anh không tốt. Đúng rồi, mai anh phải về thủ đô, em nhớ đón Kỳ Kỳ đúng giờ nhé." Lục Trần nói.

"Đang yên đang lành anh về thủ đô làm gì?" Lâm Di Quân ngẩn ra, hỏi.

"Nhà anh ở thủ đô mà, mấy năm rồi anh chưa về, muốn trở lại xem tình hình thế nào.” Lục Trần nói.

Lâm Di Quân sững sờ, giờ cô mới nhớ ra hình như quê Lục Trần ở thủ đô thật, chỉ là mấy năm nay anh không hề nhắc tới chuyện trở về nên cô cũng quên mất.

"Nhà anh xảy ra chuyện gì sao?" Thái độ của Lâm Di Quân dịu dàng trở lại, nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, chỉ là lâu rồi anh chưa gặp bố nên muốn về thăm ông ấy." Lục Trần bình tĩnh đáp.

Lục Trần nhớ tới lời Lục Trung nói lúc trước, kế hoạch để Lâm Di Quân từ từ thích ứng với thân phận con nhà giàu của anh cũng buộc phải gián đoạn rồi, ít nhất thì trước khi anh tìm được lý do tại sao bố

mình lại có hành động như vậy, anh sẽ không để bất cứ ai biết thân phận thật của mình nữa.

"Chúng ta đưa cả Kỳ Kỳ theo đi, kết hôn mấy năm rồi mà anh vẫn chưa đưa hai

mẹ con tới gặp nhà bên nội." Lâm Di Quân nói.

Lục Trần sững sờ, lắc đầu: "Anh đặt vé rồi, để lần sau đi."

Bố anh đã sắp xếp như vậy rồi, chắc chắn anh không thể đưa Lâm Di Quân theo được.

Mấy hôm trước anh thật sự đã nghĩ tới việc đưa Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ về nhà thăm bố.

- Nhưng hiện giờ, đến chính anh còn chẳng biết có thể gặp được bố mình không.

"Lục Trần, có phải anh cảm thấy em và Kỳ Kỳ không có tư cách gặp người nhà anh không?" Lâm Di Quân ngõ Lục Trần cổ ý kiếm cớ nên cảm thấy khá khó chịu.

"Em nghĩ cái gì vậy? Yên tâm đi, rồi sẽ có ngày anh nói cho em biết thân phận của anh." Lục Trần cạn lời.

"Thân phận của anh? Anh còn có thân phận cao sang gì sao?” Lâm Di Quần kinh ngạc, nhìn Lục Trần chằm chằm.

"Thôi bỏ đi, anh không phải tìm lắm có như vậy, anh không muốn để Kỳ Kỳ nhận tổ quy tông thì đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến em hết.” Lâm Di Quân nhìn anh một lát rồi quay mình dựa vào một bên giường, không thèm quan tâm tới Lục Trần nữa.

Chỉ là lòng cô đang rất buồn bã.

Cô có cảm giác Lục Trần giấu cô rất nhiều chuyện.

Lục Trần bất lực mỉm cười, vươn tay tắt đèn ngủ.

Mười giờ sáng hôm sau, Lục Trần đã có mặt ở thủ đô.

Nhiều năm không trở lại, nhìn thủ đô sầm uất mà anh còn có cảm giác xa lạ.

Anh bắt xe tới biệt thự nhà họ Lục, căn biệt thự trông đã có phần tiêu điều lạnh lẽo.

Chẳng ngờ lại không bắt gặp bất cứ một ai ở đây.

Cảm giác bất an trong Lục Trần càng lúc càng nặng nề, anh mở cổng tiến vào biệt thự.

Vừa đi ngang qua ngọn núi giả, mắt Lục Trần đã sáng lên, anh dừng lại.

Một ông già tóc trắng đang chầm chậm tiến từ sau ngọn núi giả ra.

"Ông Vân." 

Bắt gặp ông lão tóc trắng, Lục Trần vui mừng tiến lên đón ông.

Viết bình luận của bạn

Tags

Tin tức liên quan